Trải qua một cuộc bể dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng’, nguồn gốc câu thơ ít người hiểu

Ảnh ghép minh họa: Đại Kỷ Nguyên.
Mở đầu Truyện Kiều là bốn câu thơ:Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng

Bể dâu nghĩa là biển xanh và ruộng dâu, nó có nguồn gốc từ câu “Thương hải tang điền”, có nghĩa là biển xanh biến thành ruộng dâu, ngụ ý sự thay đổi to lớn của trời đất, của vũ trụ. Trước sự biến đổi to lớn đó, đời người trăm năm thật quá ư nhỏ bé và ngắn ngủi. Biển xanh to lớn sâu thẳm kia còn biến thành ruộng dâu, thì con người chỉ là hạt bụi nhỏ tí xíu chẳng đáng kể gì.

Thành ngữ “Thương hải tang điền” lại có nguồn gốc từ câu chuyện trong “Thần Tiên truyện” như sau:

Xưa có hai vị Tiên nhân, một vị tên là Vương Viễn, một vị tên là Ma Cô. Một lần họ uống rượu ở nhà Thái Kinh.

Hôm đó, Vương Viễn cùng nhóm người thổi sáo đánh trống cưỡi kỳ lân và các thị tòng tùy tùng, ngồi trên cỗ xe có 5 con rồng kéo thẳng tiến đến nhà Thái Kinh. Chỉ thấy Tiên nhân đội cái mũ viễn du, treo các dải dây đai màu rực rỡ, đeo một túi tên có hình đầu hổ, thật oai phong lẫm liệt. Sau khi đoàn người của Vương Viễn hạ xuống sân sau nhà Thái Kinh, những người hộ tống ông bỗng biến mất. Vương Viễn cùng người nhà Thái Kinh chào hỏi xong, ông liền vẫy tay hướng lên trời, dặn dò sứ giả đi mời Ma Cô. Người nhà Thái Kinh không ai biết Ma Cô là Tiên nữ nào trên Trời, đều nghển cổ lên chờ đợi.

Một lúc sau sứ giả từ trên không trung bẩm báo với Vương Viễn rằng: “Ma Cô lệnh cho tôi đến cảm ơn và báo trước với ngài, nói rằng đã hơn 500 năm không gặp tiên sinh rồi. Lúc này cô ấy đang phụng mệnh đi tuần đảo Bồng Lai, xin đợi một lát, sẽ đến gặp tiên sinh”.

Vương Viễn khẽ gật đầu, nhẫn nại chờ đợi. Chẳng bao lâu, Ma Cô từ trên trời giáng hạ xuống. Trông cô như cô gái xinh đẹp 18, 19 tuổi dưới trần gian, mái tóc đẹp dài đến ngang eo, y phục không biết bằng chất liệu gì, phía trên thêu những hoa văn mỹ lệ, rực rỡ sáng chói.

Ma Cô và Vương Viễn chắp tay hành lễ, sau đó Vương Viễn sai mở tiệc. Dụng cụ trên bàn tiệc đều làm bằng vàng và bạc, vừa quý giá lại vừa tinh xảo, đựng những món ăn đại đa phần đều là kỳ hoa dị quả, hương thơm ngào ngạt. Tất cả những thứ này, người nhà Thái Kinh chưa từng trông thấy bao giờ.

Trong bữa tiệc, Ma Cô nói với Vương Viễn: “Từ khi đắc Đạo tiếp nhận thiên mệnh đến nay, tôi đã tận mắt nhìn thấy biển Đông ba lần biến thành ruộng dâu. Vừa rồi đến Bồng Lai, lại thấy nước biển đã cạn một nửa so với trước đây. Chẳng lẽ nó lại biến thành đất liền nữa sao?”.

Vương Viễn than rằng: “Đúng rồi, các Thánh nhân đều nói, nước biển đang xuống thấp. Không lâu nữa, nơi đó cát bụi sẽ lại cuốn lên thôi”. Tiệc tan, Vương Viễn, Ma Cô gọi xe riêng của mình, bay lên trời.

Một ngày trên trời nghìn năm mặt đất. Không gian khác nhau có các thời gian khác nhau. Trong con mắt của Thần Tiên chỉ một chớp mắt, biển Đông chốn nhân gian đã thành ruộng dâu rồi. Tạo hóa của thời gian là biến ảo khôn lường.

Đời người trăm năm đã được coi là trường thọ, nhưng trước vô cùng của vũ trụ, bí ẩn của tạo hóa, thì con người như hạt bụi, chỉ tồn tại trong chớp mắt.

Chỉ những người như Vương Viễn và Ma Cô, tu luyện đắc Đạo thành Tiên, trở về nơi Thiên quốc, đến các cõi trời khác nhau, thì mới có được sự vĩnh hằng của sinh mệnh. Đây cũng chính là ý nghĩa chân chính của các chính Pháp môn tu luyện, khiến con người nâng cao cảnh giới tinh thần, trở lại với bản nguyên của sinh mệnh, thoát khỏi vòng sinh tử trở về Thiên quốc trên trời.

Nguồn:https://www.dkn.tv/van-hoa/trai-qua-mot-cuoc-be-dau-nhung-dieu-trong-thay-ma-dau-don-long-nguon-goc-cau-tho-it-nguoi-hieu.html